Cuốn sách Cây cam ngọt của tôi kể về câu chuyện của một cậu bé vô cùng đáng yêu và tinh nghịch tên là Zeze. Từ nhỏ cậu sống trong một gia đình nghèo khó, đông con nhưng lại có ước mơ trở thành một nhà thơ cổ thắt nơ bướm.
Có lẽ vì tuổi thơ và cuộc sống của mình quá khó khăn nên Zeze có một suy nghĩ già dặn hơn và quyết tâm vượt qua cái đói nghèo. Người ta thường nói Không ai nghèo đến ba đời nhưng cái nghèo đó vẫn đeo bám gia đình cậu bé từ nhiều đời. Cũng giống như Zeze, mẹ của cậu lúc mới lên 6 tuổi đã phải đi làm kiếm sống, phụ giúp gia đình.
Cuộc sống của gia đình cậu ngày ngày chỉ xoay quanh cái ăn cái mặc, làm sao để bớt đói bớt nghèo nên bố mẹ rất ít thời gian gần gũi con cái của họ. Vì khao khát có được sự quan tâm từ bố mẹ nên cứ mỗi buổi tối Zeze lại tìm đủ thứ trò chơi nhưng lại tự tận hưởng nó vì sau một ngày mệt mỏi buổi tối cha mẹ chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Zeze là một cậu bé vô cùng thông minh, cậu luôn tự nghĩ ra đủ trò thậm chí có lúc còn chơi khăm cả bạn bè và hàng xóm xung quanh mình. Vì tính tình của mình nên trong gia đình ai cũng cho rằng Zeze là đứa trẻ hư, đặc biệt là chị gái Gloria.
Sinh ra bẩm sinh thông mình, có trí tưởng tượng vô cùng phong phú giúp cậu bé tự biến vườn tược trong nhà mình trở thành rừng rậm Amazone và kinh ngạc hơn nữa là cả châu Phi. Với sự thích khám phá, thích học hỏi đã đưa Zeze đến với những vùng đất mới trên thế giới.
Trong gia đình Zeze cũng có một người em trai tên là Luis. Zeze là một người anh biết điều, thương em nên đã chăm sóc em trai mình như một vị vua. Gần gũi với em nên cậu bé đã đưa cả Luis đi thăm vườn thú và sông Amazon trong trí tưởng tượng của mình. Tuy có phần đôi chút nghịch ngợm nhưng Zeze lại vô cùng thương em của mình, cậu chấp nhận nhường món đồ chơi duy nhất trong nhà cho em để em nín khóc khi cả hai đã tới muộn trong lễ phát quà giáng sinh.
Trong gia đình Zeze luôn cảm thấy không được mọi người quan tâm, chăm sóc nhưng với cậu họ vẫn là những người thân duy nhất của mình và cậu cần phải quan tâm họ. Bởi lẽ trong ngày Giáng sinh Zeze đã tặng cho người cha một bao thuốc lá và tặng chị gái một cuốn sổ bài hát - người vẫn nghĩ cậu là một đứa trẻ hư hỏng.
Một thời gian sau, vì lý do riêng nên gia đình Zeze phải chuyển nhà, cậu bé bất chợt thấy một cây cam mọc lên trong sân sau nhà. Lúc đầu, cậu bé không hề để ý đến cây cam nhưng kỳ diệu thay Zeze đã phát hiện bản thân mình có thể trò chuyện, giao tiếp với cây cam. Từ đó cây cam đã trở thành người bạn thực sự của Zeze, một người bạn luôn lắng nghe và giãi bày tâm sự cùng với cậu bé. Nhìn lại cuộc sống của mình, Zeze cảm thấy chạnh lòng vì gia đình không bằng cây cam, mọi người không bao giờ trò chuyện, thấu hiểu em bằng ngôn ngữ mà lại bằng những trận đòn roi đau đớn.
Thậm chí có những lúc, Zeze đã nghĩ rằng mình không xứng đáng được sinh ra, tại sao lại sinh ra trong gia đình như thế. Và tất nhiên khi cùng cực đã lên đến đỉnh điểm, Zeze đã nghĩ đến chuyện tự kết thúc cuộc đời mình hay giết chết một ai đó để thoả được nỗi uất ức, cay đắng trong trái tim của một cậu bé.
Điều bi kịch hơn nữa đó là Zeze không nghĩ sẽ giết họ bằng súng, bằng dao mà sẽ giết họ bằng cách làm cho họ không được bất kỳ ai yêu thương vì khi không yêu người nào nữa họ sẽ chết vì cô đơn, vì ghẻ lạnh.
Vốn là một cậu bé thông minh, tinh nghịch nhưng tại sao lại có những suy nghĩ tiêu cực, bi thương đến như vậy? Nhưng may thay nhà văn đã không để cho câu chuyện một kết thúc không có hậu bởi cuối cùng Zeze đã gặp được một người bác đặc biệt và đã cho cậu bé cảm nhận được thế nào là tình yêu thương thực sự.
José Mauro de Vasconcelos (1920-1984) là nhà văn người Brazil. Sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Rio de Janeiro, lớn lên ông phải làm đủ nghề để kiếm sống. Nhưng với tài kể chuyện thiên bẩm, trí nhớ phi thường, trí tưởng tượng tuyệt vời cùng vốn sống phong phú, José cảm thấy trong mình thôi thúc phải trở thành nhà văn nên đã bắt đầu sáng tác năm 22 tuổi.
Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết mang màu sắc tự truyện Cây cam ngọt của tôi. Cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh. Ngoài ra, José còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.
Không biết gần đây các bạn có bị bội thực vì ăn cam ngọt quá nhiều không nhỉ. Có thể các bạn cho rằng vì nó được pr quá nhiều. Tuỳ cảm nhận của mỗi người và có thể tuỳ thời điểm, tuỳ độ tuổi mà mỗi người sẽ có những đánh giá khác nhau về Cây cam ngọt của tôi nhưng đối với mình, Cây cam ngọt của tôi xứng đáng được pr, được nhiều người biết và đọc nó.
Zeze có lẽ là cậu bé đặc biệt nhất trong số các nhân vật mà mình đã gặp. Ở Zeze vừa có sự trong sáng, ngây thơ, nghịch ngợm của cậu bé 5 tuổi vừa có sự “ông cụ non” khôn trước tuổi khi sớm đã hiểu biết về sự nghèo đói, biết về những vấn đề của người lớn.
Có thể bạn vừa vui đó vì sự hoạt bát, vui vẻ, gây ra những trò nghịch ngợm của cậu bé 5 tuổi nhưng bạn sẽ khóc được ngay vì những nỗi đau mà cậu bé đó phải chịu. Nhưng trên hết, Cây cam ngọt của tôi là khúc ca về tình yêu thương. Sẽ ra sao nếu Zeze không có Pinkie để trút bầu tâm sự và đặc biệt là người bạn vô cùng đặc biệt của cậu – ông Bồ. Lòng yêu thương không phải là cái gì đó quá to tát, đôi khi chỉ là những điều bình dị, nhỏ nhặt nhưng lại thay đổi cuộc đời của một con người.
Chúc bạn có một ngày tốt lành